
Dạo
này em hay được ăn “phở”!
Không phải tự
nhiên em được ăn mà bởi
vì em ốm. Và phở,
thì chỉ để
cho người ốm
thôi...
Anh từng nói với
em thế này: “Ngày xưa
trẻ con chỉ
khi nào ốm mới
được ăn phở. Ốm thì ăn phở,
hết ốm
thì về ăn cơm
bình thường”.
Vậy
nên em biết, chừng
nào em còn ốm, chừng
ấy em còn được
ăn phở.
NHƯNG, có một vấn
đề là, em không phải
đứa trẻ
con phải giả ốm chỉ
vì một-bát-phở!
Em thích ăn phở, nhưng
phải là khi khỏe
mạnh, lúc ấy
hẳn sẽ
thấy ngon lắm,
vui lắm. Còn khi ốm
rồi ấy
mà, chẳng cứ
là phở, có là sơn
hào hải
vị thì cũng thấy
đắng ngắt,
nghẹn bứ cả cổ
thôi...
Mà em cứ ốm
mãi, chắc anh cũng sẽ
nghĩ em giả vờ ốm để được ăn phở đấy.
Nhưng em biết,
em ốm thật,
ốm vì thứ cơm nguội
em sẽ phải
ăn khi hết ốm.
Nó làm em chán ngấy, thiếu chất,
rồi phát bệnh,
bệnh rồi
thì lại được
ăn phở, khỏe
rồi thì lại
về với
cơm.
Cái chu kì ấy làm em băn khoăn “Liệu em có cần
vì bát phở mà phải ốm hay không?”. Em có nên tự an ủi
rằng, “Ngoài kia người
ta còn chả có ăn, đây mình khỏe có cơm,
ốm có phở,
còn đòi gì nữa”
Hay em cứ hất
đổ hết
đi, hẳn là sẽ
phải khổ một thời
gian vì đói, nhưng em sẽ lại
quen dạ, sẽ
tìm được thứ khác
ngon lành để ăn, sẽ
chẳng còn ốm
nữa...”
* * *
Em có “cái-răng-khôn-mọc-lệch”!
Răng khôn ý mà, mọc lâu lắm,
ai mọc chẳng
khó chịu đôi lần,
nhất là cái bọn
bị mọc
lệch lại
càng khốn đốn
hơn.
Cái răng mọc chẳng
bao giờ đau luôn một
thể, nó đau kiểu
tùy hứng. Khi nhức,
khi sưng, khi nhiệt,
rồi lại
bình thường, rồi
lại nhiệt-nhức-sưng,
cứ thế,
cứ thế...
Đôi lúc em nghĩ, phải chi nó cứ
đau quằn quại
không dứt, chắc
là cũng quyết đi nhổ
phắt cho rồi.
Nhiều người
dọa, nhổ
răng đau lắm!
Thế nên mỗi
lần răng lợi
dở chứng,
em chọn cách bôi thuốc
gây tê cho dễ bề
ăn uống. Nhiều
lần em từng
hạ quyết
tâm nhổ, nhưng
rồi lại
lừng chừng.
Là em đang cân đo giữa nhiều cơn đau nhỏ với một
phát đau lớn đấy
mà...
Răng mọc chẳng
phải bệnh
nan y, nhưng nó
dai dẳng, cản
trở đủ
thứ; và ngay cả
khi nó dừng không gây khó chịu nữa,
khi em lại ăn uống
ngon miệng bình thường,
thì đâu đấy trong em vẫn
luôn biết rằng
cái răng sẽ-lại-đau
nữa thôi.
* * *
Em từng vui vẻ
chấp nhận
bát phở ngày ốm.
Và gần ấy
lần em ốm
lại sau những
bát phở.
Em từng thỏa
mãn với việc
bôi thuốc gây tê khi răng lợi khó chịu.
Nhưng chẳng
bao giờ em quên cái răng khôn mọc lệch
vẫn đang nằm
đấy.
Chưa lần
nào em ăn phở rồi
mà vẫn buồn
đến vậy.
Chưa lần
nào em bôi thuốc xong mà vẫn
nhức lâu tới
thế. . .
Em ạ!
Tới
bao giờ thì em chữa
bệnh tận
gốc, thay vì tự dỗ bằng
“phở” và gây tê bằng
“thuốc”?
- - - - - - - - - - - - - - - -
- -
Rồi
tới ngày nọ,
cuối cùng cô gái ấy
cũng hạ quyết
tâm rời bỏ...
Sự
quan tâm của anh ta, chỉ
xuất hiện
khi cô buồn giống
như bát
phở chờ
cô ốm mới
cho ăn.
Chuyện tình với
anh ta, giống như
chiếc răng khôn, có không lợi thêm, nhưng
vì sợ
đau mà cô không dám từ bỏ.
Cô cũng đói một thời
gian, cũng đau một cơn ra trò đấy, nhưng
rồi thì cô lại ổn, ổn
hơn trước,
và tốt hơn
ngày còn ở bên anh ta.
Sau ốm người
ta thường tăng sức
đề kháng, giống
như chúng
ta luôn trưởng
thành hơn khi đi
qua đau thương
: )
- tháng 7 16, 2016
- 0 Comments